Miền thương nhớ…!
Thế là tháng 10 đã nói lời tạm biệt! Sắc trời mùa thu trong xanh hòa mình với những tia nắng vàng ấp ủ sau kẽ lá, điểm tô giữa những đám mây bồng bềnh đã hoàn thành “sứ mệnh” của mình. Tháng 11 gõ cửa, những làn gió heo may đã chạm ngõ. Sau một giấc ngủ dài, mùa Đông chào đón chúng ta bằng một chút gió se se lạnh, những tia nắng vàng yếu ớt cũng gói ghém yêu thương đem đến cho chúng ta những cảm xúc bâng khuâng, khó tả. Và trong tôi, lúc này, cũng gom đủ mọi cung bậc của cảm xúc vui, buồn, thương nhớ… khi nghĩ về em, nhất là sau khi tôi cùng anh chị em đồng nghiệp đến viếng mộ em trở về.
Hôm nay, trong tiết trời se lạnh, ngồi viết những dòng chữ này cho em, tôi cứ ngẩn ngơ, cứ trông theo một cánh chim đơn côi mải miết sải cánh trong nắng chiều vội vã. Cánh chim ấy đang đuổi theo từng sợi nắng, đuổi theo những ước mơ hãy còn bỏ ngỏ… nơi cuối chân trời. Và em… em cũng bỏ tôi, bỏ những ước mơ hãy còn dang dở để đi mãi với gió trời…
Đã hơn 5 năm trôi qua, những hình ảnh về em – một người bạn, người đồng nghiệp cứ hiện hữu trong tâm trí tôi, đó là thầy giáo Hoàng Văn Chiến, sinh năm 1986 – một người con ưu tú của bà con dân tộc thiểu số Bru Vân Kiều (Bản Khe Ngát, TT Nông Trường Việt Trung, huyện Bố Trạch, tỉnh Quảng Bình). Là một giáo viên, TPT Đội trường PTDT bán trú – Tiểu học và THCS Ba Rền – TT Nông Trường Việt Trung, Chiến luôn là một tấm gương sáng, điển hình về tinh thần hiếu học cho các thế hệ học sinh noi theo, là thầy giáo tận tâm về phong trào “Vận động học sinh dân tộc thiểu số đến trường” để làm tốt công tác phổ cập giáo dục của ngành giáo dục huyện Bố Trạch, là một “nhạc trưởng” năng động, nhiệt tình trong công tác Đội và phong trào thiếu nhi…
Từ nhỏ, Chiến đã là một cậu bé hiếu học, tận tâm với bà con dân bản. Sớm ý thức được việc học là để biết chữ, để khẳng định bản thân và tương lai của mình, học để làm gương cho các thế hệ con em dân bản noi theo, cũng với mong muốn làm thay đổi tập tục, tư duy của những con người nơi đây và phát triển kinh tế gia đình, bản làng…. Ấp ủ đã lâu, để hiện thực hóa ước mơ đó, Chiến đã vượt qua muôn vàn khó khăn, chăm lo đến việc học tập ngay từ tuổi niên thiếu. Năm 2004, em đậu vào trường Đại học Vinh, chuyên ngành sư phạm Sinh. Năm 2008, Chiến tốt nghiệp và là người dân tộc Bru Vân Kiều đầu tiên của tỉnh Quảng Bình có tấm bằng Đại học chính quy.
Ra trường, với một người có năng lực như Chiến, tương lai rộng mở, em có thể như cánh chim “tung cánh muôn nơi” để xây dựng tương lai; nhưng không, em đã chọn về với bản làng, “dừng chân” ở PTDT bán trú – Tiểu học và THCS Ba Rền – TT Nông Trường Việt Trung, và được phân công làm TPT Đội. Trong quá trình công tác, Chiến luôn hoàn thành tốt mọi nhiệm vụ được giao, nhiều năm liền được tặng bằng khen, giấy khen và các giải thưởng khác của cấp trên. Cụ thể: Giải thưởng Vừ A Dính của TW Đoàn TNCS Hồ Chí Minh, Bằng khen của TW Đoàn TNCS Hồ Chí Minh về phong trào hoạt động Đội, Giấy khen của Liên đoàn Lao động huyện Bố Trạch, Chiến sĩ thi đua cơ sở, năm học 2018-2019 cùng nhiều Giấy khen của Đảng ủy, UBND, Đoàn TNCS Hồ Chí Minh TT Nông trường Việt Trung. Năm học 2018-2019, Chiến dẫn học sinh tham gia cuộc thi “Em yêu tiếng hát dân ca” cấp huyện và đạt giải Nhất của Ban Tổ chức. Thành tích nhiều như thế, tương lai đang “sáng” như thế, luôn là niềm tự hào của gia đình, bà con dân bản như thế…. nhưng rồi, em đã bỏ lại sau lưng tất cả sự nghiệp, mẹ già, vợ trẻ, 3 đứa con thơ dại, đàn em còn nhỏ và căn nhà dột nát…để đuổi theo gió trời trong một vụ tai nạn giao thông, vào một đêm Trung thu. Tôi cùng đồng nghiệp và các em học sinh đến thắp cho Chiến nén nhang từ biệt trong một ngày trời mưa tầm tã, không ngớt; đứng trước di ảnh em mà tim tôi đau nhói, nhìn ánh mắt em mà lồng ngực tôi như bị ai bóp nghẹt. Trời vẫn mưa, mưa như đang trút vào lòng những người ở lại tất cả nỗi đau, tình yêu thương dành cho em, những dấu ấn và cả những kỷ niệm, ánh mắt, nụ cười của em. Từ đây, anh em chúng tôi chỉ còn được gặp nhau trong những giấc chiêm bao dang dở, trong ký ức của một thời em là “điểm sáng” của tập thể sư phạm trường, địa phương, hội đồng đội huyện và ngành giáo dục Bố Trạch…
Trên đường từ nhà em đến trường, lòng tôi bâng khuâng khó tả. Nắng vàng ươm trải dài trên con đường quen thuộc nom như dòng sông hoài niệm cứ lặng lẽ trôi. Tôi như kẻ lãng du với những nhớ quên của tháng năm “đồng cam cộng khổ” cùng em, với ngân vang tiếng gọi và bao kỷ niệm thân thương ẩn hiện như một cuốn phim quay ngược…
Em đã đến với một thế giới khác, một bầu trời khác, nơi mà tôi nhìn thấy có một cánh chim lạc đàn mải miết vỗ cánh bay, mải miết vỗ cánh trong cô đơn và vô định… Em đã đi, để lại trong trái tim của bao nhiêu người sự tiếc nuối, xót thương về một đứa con hiếu thảo, một người thầy tận tụy và bao hoài bão, ước mơ dở dang. Nhìn lên bầu trời, tôi lại nhớ nụ cười em với làn da rám nắng một thời… Nhớ thương em !
(Viết dành tặng riêng em Hoàng Văn Chiến – Nguyên GV trường PTDT bán trú – Tiểu học và THCS Ba Rền – TT Nông Trường Việt Trung, Bố Trạch, Quảng Bình).
Nam Phong (Truyền hình KVTV)
Chuyên mục: Tin nổi bật
Tag:
Bài viết trước: THÔN 4, XÃ XUÂN TRẠCH(BỐ TRẠCH, QUẢNG BÌNH) – TỔ CHỨC NGÀY HỘI ĐẠI ĐOÀN KẾT TOÀN DÂN TỘC NĂM 2024.Bài kế: BUỔI HỌP THỨ 416 CỦA BNI GOLDEN CHAPTER – BNI KHU VỰC THANH NGHỆ TĨNH